Tuesday, February 15, 2011

HCMC vs Hometown


Saigon - mảnh đất đầy người và xe! Chuyển vào Saigon công tác từ ngày 1/12/2010, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đón chào những bụi và khói, những chiếc nón bảo hiểm trên đầu người mà nếu ngồi nhìn trên cao sẽ giống như một đàn rùa khổng lồ đang bò trên phố. Tôi thật sự chưa có ấn tượng tốt về Sài Gòn, nơi mà lẽ ra một người "có năng lực nhưng chưa có thời" (tự nhận!!!) như tôi sẽ háo hức gia nhập đội quân nhập cư để tìm kiếm "thời". Những ngày qua, cứ sáng sáng, khi tôi đang trầm ngâm chạy chiếc xe ga biển 81L để đến công ty, tôi cứ tự hỏi: phải chăng chính quyền địa phương bất lực để quản lý một Saigon như vậy? Tôi không tin chính quyền sở tại bất tài, tôi không tin lực lượng cảnh sát giao thông yếu kém, tôi không tin người dân nơi đây thiếu ý thức...nhưng tôi tin thực tế đang diễn ra ở Saigon hàng ngày đã không được quan tâm và hành động đúng mức! Nếu có một người có tài và tâm, chắc Saigon sẽ được quản lý tốt. Nếu có một chương trình giáo dục ý thức tốt, tôi tin rằng Saigon sẽ khác. Nếu có một chế độ thu nhập thỏa đáng cho cán bộ công chức, tôi tin rằng Saigon không như thế này. Nhiều khi tôi tự hỏi: đến bao giờ Saigon mới tốt hơn hay tình trạng này sẽ trở nên nghiêm trọng hơn? Những chiếc xe buýt lấn tuyến, những chiếc xe máy đảo chiều, những chiếc ô-tô đậu đỗ bên đường, những thanh niên vượt đèn, những anh công an chạy sai phần đường, và cả những chiếc ô-tô đâm từ hẻm nhỏ...tất cả hối hả, chen lấn, nhích nhích và cuối cùng, ùn tắc! Tất cả bắt nguồn từ ý thức. Ý thức công dân là điều mà dường như ở Saigon đang thiếu. Tại sao ở Kuala Lumpur, ở Tokyo, ở New York hay gần bên thôi, Bangkok, chính quyền địa phương xử lý được vấn đề và ý thức công dân tốt hơn ở Saigon?

Đà Nẵng là nơi dân cư không đông nên cuộc sống có vẻ dễ chịu hơn, mặc dù các cơ hội phát triển nghề nghiệp không có nhiều. Đó là một thành phố cũng năng động, nhưng không xô bồ như Saigon. Đà Nẵng trong lành, bình yên, núi non sông nước có đủ, lại thêm bãi biển đẹp nhất nhì hành tinh nên Đà Nẵng càng được giá! Tìm kiếm một công việc tại Đà Nẵng không khó, nhưng tìm kiếm cơ hội ngang tầm toàn quốc thì hơi hiếm! Vì vậy, nhiều người đã vào Saigon để có thể có được cơ hội tốt hơn. Nhiều khi tôi tự hỏi: tại sao lại phải vào Saigon? Tại sao phải tạo ra sự mất cân đối ở hai đầu đất nước? Liệu có thể chuyển các văn phòng chính, văn phòng đại diện ở hai đầu đất nước về Đà Nẵng được không? Đà Nẵng không thiếu văn phòng, cơ sở hạ tầng đầy đủ, điều kiện vận chuyển cũng tốt: có đường bộ, đường sắt, đường không và đường biển. Tại sao Đà Nẵng không thu hút được nhà đầu tư? Nếu ai cũng giỏi và tìm vào Saigon, Đà Nẵng sẽ vẫn như thế này. Đà Nẵng nên có chính sách thu hút nhân tài hiệu quả, quang minh chính đại, bố trí công việc phù hợp với năng lực, làm sao để thực hiện đúng phương châm "right person, right place, right business". Có vậy Đà Nẵng mới có thể phát triển được, và cũng giảm áp lực lên hai thành phố chính được.

Back home! Đó là mong muốn của tôi. Back home! East or West, Home is the Best! Home Sweet Home! Chính tâm, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ! Tôi đã làm được hai điều đầu, nhưng "tề gia" có vể chưa thông. Vì vậy, phải trở lại để "tề gia"! Saigon nhiều cơ hội, dễ sống. Nhưng làm việc với boss mới có vể không ổn lắm. Nhiêu đó thôi thúc tôi sớm về, về để ra đi! Boss lớn rất tốt, rất giỏi và rất có tâm. Boss trực tiếp không như vậy. Hehe, nếu được như vậy đã làm boss lớn rồi còn gì...

Back home, chung tay góp sức vì Đà Nẵng và lặng lẽ ẩn mình tìm cơ hội lớn, vươn mình vượt khơi...